Sài Gòn những ngày này mấy năm trước, từng dòng người hối hả chen chúc nhau trên đường như thể ai cũng tranh thủ hoàn tất mọi thứ cho kịp cuối năm. Vậy mà hôm nay, không khí lại chẳng có gì quá đỗi đặc biệt. Lại còn có phần im ắng hơn ngày thường…
Nhờ đại dịch, à không, vì đại dịch mà mọi thứ có vẻ chậm rãi hơn.
Những dòng sau đây mình viết cho bản thân. Cho những ai đang tìm kiếm một lời động viên trong hành trình phát triển con người mình.
1. Điều đã học được
2. Điều biết ơn
3. Điều mong muốn thực hiện
Điều lớn nhất mình học được trong năm vừa qua…
Trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân chẳng phải là đích đến.
Phiên bản tốt nhất không phải là thứ bất biến. Phiên bản tốt nhất cũng không đồng nghĩa là thứ hoàn hảo nhất. Cái gì hoàn hảo trông có vẻ chán, đúng không?
Vì đã hoàn hảo rồi thì cần gì phát triển nữa đâu.
Phát triển bản thân là một quá trình.
Bạn thử, bạn sai. Bạn tiếp tục thử, chưa đúng. Rồi thử cách khác, bạn sẽ chỉnh sửa và hoàn thiện phiên bản con người mình dần dần qua những lần đó.
Mong đợi mình phải abc mới làm được xyz… Chỉ khi nào mình thế này mới thế kia… Cảm- giác- bản- thân- chưa-đủ chính là thứ cản trở chúng ta hành động nhiều nhất.
Nghe podcast trong những ngày này, hầu hết tất cả đều có chung thông điệp “It’s okay to make mistakes.”
Chẳng sao cả nếu bạn mắc lỗi. Chẳng sao cả nếu bạn chưa có được thứ mong đợi. Chẳng sao cả nếu mục tiêu chẳng đạt như kế hoạch ban đầu.
Chỉ cần bạn không từ bỏ. Chỉ cần bạn tiếp tục hướng về trước. Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: “Thời điểm tốt nhất để trồng một cái cây là hai mươi năm trước, thời điểm tốt nhất tiếp theo là ngay bây giờ.”
Không bao giờ là muộn. Trừ khi bạn ngừng cố gắng.
Dừng lại cũng được. Chỉ cần bạn sẽ tiếp tục.
—
Bên cạnh viết ra bài học quý giá mình nhận được, hãy viết xuống những điều bạn biết ơn cho khoảng thời gian qua. Thực hành lòng biết ơn là điều chúng ta được khuyến khích làm hàng tuần, hàng tháng… Những lời biết ơn càng cụ thể và chi tiết thì càng chân thực. Hãy viết chúng ra bằng những lời thật tâm nhất, bằng cảm xúc của trái tim.
Mình biết ơn vì còn tồn tại. Biết ơn vì những người thân yêu nhất vẫn đang khỏe mạnh.
Biết ơn những người bạn, đồng nghiệp vì sự quan tâm chân thành dành cho nhau. Những món quà, những lời chúc đôi khi không ý nghĩa bằng sự lắng nghe, động viên nhiệt thành của bạn dành cho mình.
Biết ơn những ai đã đến và ra khỏi cuộc đời mình, ở đâu đó vẫn luôn tin tưởng và trân trọng mình, dù xa cách về địa lý hay liên lạc.
Biết ơn những trải nghiệm mình đã thử trong năm qua. Giúp bản thân hiểu biết nhiều hơn về các khía cạnh khác của cuộc sống.
Biết ơn những quyển sách hay, những bộ phim thú vị đã xem. Giúp mình kết nối lại với những điều tưởng chừng đã đánh mất.
Biết ơn vì bản thân đã tạo ra blog này, sau đôi lần trì hoãn. Mình tự hào vì những kỹ năng và kiến thức đã có trong quá trình xây dựng nó. Mọi thứ đều có thể học được từ số không, mình tin là như thế.
—
Và cuối cùng hãy viết xuống những mục tiêu mình muốn thực hiện trong thời gian tới.
Một trong những tư duy mình cần vững vàng hơn là phải làm chủ được thói quen của bản thân.
Mình luôn tìm kiếm những động lực, những lời khuyên truyền cảm hứng mỗi lần cảm thấy xuống tinh thần.
Mình luôn mong chờ ai đó vực dậy tinh thần mỗi lần chán nản và không muốn tiếp tục.
Nhưng mà, thói quen mới là thứ quan trọng hơn cả cảm hứng. Sự cam kết hành động quan trọng hơn chờ đợi cảm xúc đến. Sức mạnh của những thói quen tưởng chừng như nhỏ bé mới là thứ tạo nên thay đổi lớn lao.
Muốn chinh phục một thói quen thì chìa khóa là bắt đầu với sự lặp lại chứ không phải sự cầu toàn.(*)
Cuối cùng, mình mong bạn đủ mạnh mẽ và vững vàng để đón nhận các cơ hội và thử thách sắp tới. Dẫu vậy, từ tận đáy lòng, vẫn thật tâm cầu nguyện những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn và tất cả chúng ta.
(*) trích dẫn từ sách Thói Quen Nguyên Tử- James Clear
Photo Credit: John Thomas
Để lại một bình luận